Thằng bạn


Cành phượng trong trang nhật kí của tôi vẫn còn thắm. Tôi nhớ bạn bè,  thầy cô, tôi nhớ những kỉ niệm hoc trò.

Bây giờ, Lâm đã là sinh viên năm thứ hai Trường đại học Giao thông Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi cũng là sinh viên năm hai Trường đại học Tài nguyên và Môi trường Hà Nội. Chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau, kể những điều mới mẻ, thay đổi trong cuộc sống của mình cho nhau nghe. Tuy không phải là “một đôi” nữa nhưng chúng tôi đã từng là ‘cả thế giới của nhau’, một tình yêu học trò.
Bước chân vào nhôi trường mới, vào lớp học mới tôi chưa thân quen ai, toàn là hội ngộ những gương mặt mới của tỉnh. Tôi bước vào một chỗ trống, chỉ mới có một người ngồi.
-    Cậu tên gì?
-    Tớ là Vân, còn cậu?
-    Tớ là Vân.
Chúng tôi đã biết tên nhau,trò chuyện với nhau khá nhiều trước khi cô giáo bước vào lớp. Lâm là người bạn đầu tiên của tôi. Tôi dần quen hết tất cả các bạn trong lớp, hòa đồng với mọi nhười hơn, tôi có thêm nhiều người bạn mới.
-    Lâm ơi, qua đây tớ bảo tí !
-    Bài này làm thế nào ý nhỉ ?
Lâm học khá trong lớp nên tụi tôi vẫn thường hay hỏi bài cậu ý, Lâm nhiệt tình chưa từ chối ai bao giờ. Tôi là một đứa ‘chậm thông minh’ nhưng ‘chăm học hỏi’ nhờ có Lâm nên tôi cũng học khá lên nhiều. Chúng tôi âm thầm yêu nhau từ lúc nào không hay biết. Lâm thường dẫn tôi ra bờ đê sau những buổi chiều tan học. Ngồi trên bờ đê lộng gió, đẻ gió cuốn đi những nóng nực của ngày hè, gió cuốn đi những vất vả bài vở cuối năm. Gió thổi vào hồn những kí ức đẹp cho mảnh tình hai đứa.
-    Thông báo, thông báo chiều lớp mình 2h đi lao động, cả lớp có mặt đầy đủ, đúng giờ nhé ! Giọng cái Liên vang lên cuối lớp.
Cuối năm,  bài vở nhiều mà nhà trường còn bắt đi lao động. Cả lớp chúng tôi đồng thanh một bài dài ngán ngẩm, xót xa.
4h30 ! Lớp chúng tôi đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ được giao. Mọi người bắt đầu về hết, Lâm gọi tôi :
-    Vân ơi, chờ tớ về nhé !
-    Ừ, cậu nhanh lên.
Lâm giấu sau lưng vật gì đấy, tiến lại phía tôi.
-    Tặng cậu này.
-    Thanks, cậu nhé !
Lâm tặng tôi một cành phượng, hoa nở đỏ rực. Tôi cảm ơn Lâm, vừa kịp đưa tay nhận cành phượng thì đâu đó tôi nghe một giọng nói quen thuộc đủ làm tôi hồn xiêu phách lạc.
-    Ai cho các em hái hoa bẻ cành đấy?
Giọng cô hiệu trưởng vẫn từ tốn mà đầy uy lực như vậy vang lên. Khoảnh khắc đẹp ấy đã lọt vào mắt cô giáo. Tôi và Lâm thế là ‘được uống nước trà’ miễn phí rồi. Cô mời chúng tôi lên văn phòng trường. Lâm phải viết bản tự kiểm điểm cho ‘một phút nông nổi’  của mình. Nghĩ lại tôi vẫn còn thấy vừa buồn cười, vừa đáng sợ, đúng là những giây phút học trò.
Hôm nay, những cánh phượng vẫn còn bay trong gió, nhưng tôi đã mãi mãi xa mái trường, xa thầy cô bạn bè, xa cành phượng vĩ. Tôi khônh còn là một bông hoa học trò nữa. Tôi đã bước vào ngưỡng cửa đại học, một chân trời mới, một tương lai mới. Nhưng tôi sẽ giữ mãi những tình cảm hồn nhiên, trong sáng, thiêng liêng nhất của tuổi học trò. Những kỉ niệm suốt cuộc đời tôi mãi không bao giờ quên.

HOÀNG THỊ NGA


Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn