Ngày cậu bước vào lớp, đối với tớ đó là một ngày tồi tệ...
Giang sơn bàn cuối nơi tớ cai trị giờ phải chia một nửa. Và tất nhiên đáp lại nụ cười chào của cậu là ánh mắt không mấy thân thiện từ tớ. Âý vậy mà một tuần sau tớ và cậu đã là một cạ cứng trong lớp và đôi khi còn bị cô giáo nhắc nhở vì mải buôn chuyện khi bâng quơ gặp một đề tài hay từ trong bài học.
Tại sao cậu có thể thay đổi được một đứa bảo thủ như tớ? Tớ không biết đã cười bao nhiêu lần khi bắt gặp ánh mắt bối rối của cậu khi bị tụi con gái lớp mình vây hỏi. Bí quyết là gì ư? Là vì cậu quá hiền lành lúc nào cũng nhún nhường tớ cả: Diện tích bàn học tớ chiếm 70%, cậu hối hả chạy xuống căn tin mua lại loại kẹo khi biết rằng nếu không phải kẹo cam thì tớ chả bao giờ thèm ăn; cậu quá hài hước, dí dỏm trong từng câu chuyện khi tớ buồn và đặc biệt cậu luôn tỉ mỉ chỉ cho tớ lỗi sai trong bài tập mặc dù đôi khi bị tớ mắng oan vì tớ bảo vệ cái lí mang tên củ chuối của mình.
Cậu là thế lúc nào cũng cười, nụ cười hồn nhiên, ấm áp luôn khiến người đối diện thấy yên bình. Thế rồi cậu ra đi vào một ngày không nắng. Thông báo vì có chuyện gia đình nên cậu phải chuyển trường gấp của cô làm tớ chết lặng. Thế rồi tớ cũng chuyển trường chúng ta mất liên lạc. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu sao tớ mới khỏa lấp những hụt hẫng khi thiếu cậu.
Thời gian qua đi, sống trong môi trường mới và có những người bạn mới tớ lại cười nhưng nụ cười không còn rạng ngời khi có cậu bên cạnh. Một cơn gió thoảng qua tớ nghe lòng mình nhẹ lại vì tớ biết ở một nơi nào đó rất xa có một người cũng đang nhớ về tớ và luôn cầu chúc cho tớ được hạnh phúc phải không cậu bạn thân của tớ.
NGUYỄN THỊ KIỀU OANH




Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn